ĐTT Chương 2

CHƯƠNG 2: LẦN ĐẦU GẶP MẶT

Ngồi trên xe Kim Tương Hiền , Harry gọi điện thoại cho Thôi Quyền Hữu, mới biết được đích thức trưa nay mở tiệc gặp mặt chị dâu tương lai. Xuất phát từ lễ phép, cậu cùng Kim Tương Hiền dưới tình huống gấp gáp, vẫn là lái xe đi trung tâm thương mại, mua quà gặp mặt Lý Trí Nhàn tiểu thư.
Hai vị nam nhân bình thường đều thực chú trọng bảo dưỡng làn da, cho nên bọn họ lựa cho Lý Trí Nhàn tiểu thư bộ dưỡng da hàng hiệu, kèm một lọ nước hoa mùi hương độc đáo. Làm Harry nhìn Kim Tương Hiền tỉ mỉ chọn nước hoa, cười đến vui vẻ.
"Cười cái gì? Này không tốt sao?" Kim Tương Hiền thực nghi hoặc nhìn chai nước hoa trên tay, sau đó quay đầu hỏi cô bán hàng, "Lần đầu tiên gặp nữ nhân, này có thất lễ quá không?"
"Sẽ không đích, thưa ngài." Cô bán hàng lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, nhìn hai người."Có rất nhiều khách hàng nữ thích loại nước hoa này, bởi vì mùi của nó ngọt ngào và thơm ngát”.
"Phiền cô giúp tôi gói lại, cám ơn." Quay sang, hung tợn trừng mắt Harry, "Xú tiểu tử, cười cái gì? Có cái gì buồn cười hả?"
"Em... Em chỉ.. thấy bộ dáng anh khi cầm chai nước hoa thật buồn cười." Harry cười đến đau bụng, bất quá nhìn đến Kim Tương Hiền nắm chặt nắm tay, cậu cũng đành phải thu liễm tươi cười. Nếu đem hắn làm cho nóng nảy cũng thật không phải đùa, trúng một quyền của Kim Tương Hiền, Harry cảm thấy mình nhất định biến thành phế nhân. Đừng nhìn cái tên kia ở mặt ngoài nhã nhặn, đánh nhau cũng là cao thủ, còn nhớ hồi còn đi học, hắn từng á quân thế giới."Tốt lắm, ca, ta biết sai lầm rồi, sẽ không tái cười ngươi."
"Biết là tốt rồi." Kim Tương Hiền thu hồi nắm tay, hướng hắn huy một chút lúc sau, hắc đạo Đại ca lại biến thành bộ dáng tao nhã đích quý công tử.
"Đi thôi, Quyền Hữu cũng sốt ruột chờ."
Hai người mang theo lễ vật ra khỏi trung tâm thương mại. Bởi vì Thôi Quyền Hữu đặt nhà hàng cách trung tâm thương mại không xa, cho nên hai người quyết định đem xe ném ở bãi đỗ xe đi bộ tới, coi như tiện thể vận động. Dọc theo đám đông trên đường, hai người vừa đi vừa trò chuyện vu án.
Từ miệng Kim Tương Hiền biết được, án tử phát sinh trước rạng sáng hai giờ đồng hồ, địa điểm tại một công trường đang thi công gần khu Gangnam. Ban đêm trong lúc đang đào móng, công nhân vô ý đào ra một khối thi thể không đầu, đem hắn dọa chết khiếp. Tiếng thét chói tai đưa tới bảo vệ công trường, lúc này mới báo cảnh sát. Trải qua pháp y bước đầu giám định, người chết là nam, có tiền sử nghiện hút, thời gian tử vong khoảng 36 tiếng, hơn nữa trước khi chết còn có dấu vết ẩu đả. Chính là người chết không có đầu, tìm toàn bộ công trường cũng không thấy. Khu đất thuộc sở hữu của Tống thị, người phụ trách tự nhiên được mời lên cảnh cục hỗ trợ, kia cũng bất quá sơ qua, hiểu biết tình huống thôi, đối với manh mối phá án một chút trợ giúp cũng không có.
"Không có?" Harry mặt nhăn nhíu mày, "Đến giờ còn chưa giám định được thân phận người chết sao?"
"Đúng vậy, trước mắt còn đang điều tra." Nhắc tới án tử, Kim Tương Hiền lại trở nên hữu khí vô lực."Không phải cảnh viên không ra sức, giống như có người âm thân gây trở ngại tụi anh điều tra, luôn tra được một nửa manh mối, vô duyên vô cớ đứt đoạn."
"Trên người của hắn có vật gì không?"
"Chỉ có một cái ví da rỗng, còn không có dấu vân tay, thực rõ ràng là không muốn chúng ta tra ra. Hơn nữa..."
"Cái gì? Để làm chi ấp a ấp úng vậy?" Harry nghi hoặc nhìn anh một cái, phát hiện thần sắc của anh có điểm không đúng, "Chẳng lẽ anh hoài nghi cái gì.."
"Đương nhiên, là phía trên cũng hoài nghi bọn chúng. Bọn chúng cũng không phải cái dạng lương thiện gì, nhưng mỗi lần đều tóm không được sơ hở của bọn họ, không có biện pháp một lưới bắt hết."
"Tìm Kim bá bá giúp hỗ trợ, nói không chừng có thể tra được cái gì !"
"Thôi đi, lão nhân đối với việc anh từ chối kế thừa sản nghiệp, chạy đến làm kiểm sát viên đã rất bất mãn, trở về tìm hắn anh còn có thể có trái cây ngon ăn sao?"
"Nhưng này rõ ràng.." Harry cũng thấy khó, nghĩ muốn giúp lại sợ tự chuốc họa vào thân, không tiếp nói nữa, thực xin lỗi hai anh trai trước nay luôn chiếu cố mình.
"Ai, cố tình chống đối cái gì, còn tìm đến trên người ta, phỏng chừng anh đời này đều trốn không thoát, còn không bằng lúc trước lời lão nhân gia, ngoan ngoãn ở nhà làm đại thiếu gia tội gì hiện tại mang vạ vào người."
"Xem ra anh là bị buộc tới đường cùng." Harry vỗ vỗ bả vai Kim Tương Hiền, "Bằng không cũng sẽ không tới tìm em, huynh đệ gặp nạn chính mình lại tránh ở một bên hưởng hạnh phúc, loại chuyện này em không làm được, án tử này em nhận, nhớ đem tư liệu chuyển qua cho em."
"Thật sự? Thân ái, cậu thật tốt quá, đến cho anh hôn một cái”.
"Cút!"
"Giá bao nhiêu?"
"Thân là anh em tốt, em sẽ không làm khó anh cũng sẽ không mệt chính mình, chờ em xem xong tư liệu rồi nói sau. Nếu thật là... Như vậy cũng đừng trách em công phu sư tử ngoạm, đó cũng là dùng mệnh mình đổi tiền mà!"
"Anh biết, tự nhiên sẽ không ít của cậu, cần trang bị anh cũng sẽ thay cậu chuẩn bị."
"Tương Hiền ca, em không thể không nói, anh đang ở trên đường"
"Xú tiểu tử!"
Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường không sai biệt lắm 20 phút sau, rốt cục đi tới nhà hàng tên là "TIMEOUT", còn chưa tiến vào liền nhìn đến Thôi Quyền Hữu cùng một nữ nhân xinh đẹp ngồi bên cửa sổ vẫy tay với bọn họ.
"Diện mạo quả thật rất được, nhưng đứng ở bên Quyền Hữu ca liền có vẻ có chút hoa dung thất sắc." Harry nhỏ giọng nói thầm, "Thật không biết nàng nghĩ thế nào."
"Nữ nhân si tình, hi vọng bọn họ không đi vào đường cũ a!" Kim Tương Hiền cảm thán một câu, lôi kéo Harry hướng trong phòng ăn đi tới."Ngượng ngùng, chúng ta đến muộn."
"Ba phút bốn mươi giây."
Thôi Quyền Hữu, luật sư phụ trách án hình sự của Đoàn luật sư Đông Phương, cùng Kim Tương Hiền giống nhau, là huynh đệ cùng phòng với Harry. Bọn họ ba người, Thôi Quyền Hữu đứng thứ hai, bất quá cậu cho tới bây giờ không có gọi Kim Tương Hiền Đại ca. Harry thường gọi "Đại ca ", "Nhị ca" kêu cái không ngừng. Hai người này có bộ mặt khiến toàn bộ nữ nhân phải ghen tỵ, lên đại học thời điểm ngồi tán gẫu, mọi người gọi phòng bọn họ là phòng mỹ nhân đại học luật, người ở bên trong một người thì xinh đẹp, một người so với người kia còn kiều diễm hơn. Tuy rằng trong mắt nữ nhân, Thôi Quyền Hữu tính cách khá nam tính, trong ánh mắt cho tới bây giờ không nhiễm một hạt bụi. Harry đối này từng có bình luận qua, vẻ đẹp của đàn ông Hàn Quốc được thể hiện trên người nhị ca vô cùng nhuần nhuyễn.
"Hôm nay coi như không cùng các người so đo."
"Vâng vâng, ngài đại nhân đại lượng, thỉnh không cần cùng chúng tiểu nhân chấp nhặt." Kim Tương Hiền cùng Harry cúi đầu khom lưng ngồi đối diện với hai người, "Giới thiệu một chút đi, Quyền Hữu ca."
"Này là bạn gái của anh Lý Trí Nhàn, Trí Nhàn, vị này chính là Harry. James. Potter, người Anh, hiện tại sống ở Hàn Quốc." Thôi Quyền Hữu chỉa chỉa Harry, "Không cần xem hắn, đây chính là đại thám tử lừng danh!"

"Xin chào, tôi là Lý Trí Nhàn, rất vui được gặp cậu."
"Xin chào, tôi là Harry. James. Potter, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều."
"Tiếng hàn của cậu rất tốt."
"Cám ơn." Harry vuốt cằm, Lý Trí Nhàn cho người ta thấy một loại hào phóng, cảm giác tao nhã đoan trang, không giống các cô gái mạnh mẽ thời nay, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được. Hơn nữa cậu thấy trong mắt cô gái này có thể thấy được đối Thôi Quyền Hữu là một lòng say mê, Harry thiệt tình hy vọng Thôi Quyền Hữu có thể hảo hảo đối đãi nàng, mặc dù hắn biết Nhị ca kết hôn mục đích cũng không đơn thuần, nhưng hắn tin tưởng, Lý Trí Nhàn mặc dù xuất thân là Đại tiểu thư, cũng sẽ không loại kiêu ngạo, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nàng nếu đã định người nam nhân này, liền nhất định sẽ có biện pháp thu phục hắn. Harry ảm đạm cười, đưa lên lễ vật của mình."Có chút quà gặp mặt, xin Trí Nhàn tiểu thư nhận lấy."
"Này..." Lý Trí Nhàn do dự đưa mắt nhìn gói quà, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
"Nhận lấy đi, em coi như là hắn hiếu kính chị dâu tương lai, không cần khó xử." Thôi Quyền Hữu đi ra đánh cái giảng hòa, vẫn là trừng mắt nhìn Harry liếc mắt một cái, ý là nói hắn không có việc gì đưa cái gì lễ, làm cho nữ nhân người ta xấu hổ.
Harry chớp mắt, thè lưỡi, lui vào ghế dựa hướng Thôi Quyền Hữu làm mặt quỷ, bộ dáng đáng yêu chọc cho Lý Trí Nhàn che miệng cười không ngừng.
"Mỹ nam tử bên cạnh Harry là Kim Tương Hiền, hiện đang làm kiểm sát viên- viện kiểm sát."
"Chào em dâu, thỉnh về sau phải trân trọng Quyền Hữu của chúng ta, nếu hắn khi dễ ngươi, có thể tới tìm ta cùng Harry hỗ trợ." Kim Tương Hiền vừa nói, cũng đưa lễ vật của mình.
"Ta nói hai người các ngươi hôm nay có chuyện gì a?" Thôi Quyền Hữu vẻ mặt bất đắc dĩ địa nhìn bạn gái xuất phát từ lễ phép đem lễ vật thu được mở ra, nhìn đến bên trong gì đó lại nhịn không được thở dài.
"Lần đầu tiên gặp mặt chị dâu tương lại, lễ vật tự nhiên phải có." Harry vẻ mặt cười xấu xa nhìn Thôi Quyền Hữu, "Vẫn là cảm thấy được nhị ca mời chúng ta ăn cơm, chúng ta lại không đưa ngươi đồ vật này nọ, trong lòng không thống khoái?"
"Harry, vài ngày không thấy, miệng của ngươi càng lợi hại. Nếu lợi hại như vậy, vì cái gì lúc trước không đi làm luật sư?"
"Quá nhiều quy tắc, em không thích." Harry không nghĩ tái tiếp tục đề tài này, sờ sờ bụng của mình, "em đói bụng, muốn ăn cơm."
"Đã biết, thối tiểu quỷ, gặp được chính mình không thích nghe liền lảng tránh, nhiều năm như vậy đều không có thay đổi."

Thôi Quyền Hữu đối với tính tình em trai vẫn thực bất đắc dĩ, thời gian ở trường, hắn cùng Kim Tương Hiền cũng đã biết Harry rất sớm không có cha mẹ, ở với dì dượng, cuộc sống cũng không quá thư thái. Nhưng bọn họ với chuyện của Harry cũng chỉ biết vậy, về phần chuyện gì xảy ra với hắn, vì cái gì một người phiêu bạc tới một quốc gia xa lạ, Harry luôn bày ra vẻ mặt không muốn nói tới, làm anh trai tri kỷ cũng không muốn ép hỏi, chính là chỉ mình có khả năng sủng tiểu quỷ đáng yêu này. Mà Kim, Thôi(Choi) trưởng bối hai nhà một lần ở lễ hội trường, nhìn đến con nhà mình ở cùng với một tiểu tử ngoại quốc rất đáng yêu, sau lại nghe được thân thế bi thảm của cậu bé, lại thích vô cùng, liền nhận làm nghĩa tử, hận không thể đưa hắn đích hộ tịch tiến vào gia phả của gia tộc.
"Anh tự tiện làm chủ rồi, Anh cùng Trí Nhàn ăn cơm hải sản Tây Ban Nha, Harry thì bò bít tết, Tương Hiền là món Italy, không biết đúng khẩu vị hai người không"
"Cám ơn anh hai, thực phù hợp khẩu vị của em."
"Đúng rồi, ba mẹ muốn gặp hai người, kêu các cậu cuối tuần về nhà ăn cơm" Thôi Quyền Hữu kêu nhân viên tạp vụ bưng lên đồ uống đặt ở trước mặt Harry cùng Kim Tương Hiền , "Chậc chậc sách, thật không biết ta có phải hay không là con trai ruột của bọn họ”.
"Nếu không có chuyện gì phát sinh, tụi em sẽ trở về, anh hai. Anh không cần phải ăn dấm chua của tụi em, anh có biết tụi em phi thường phi thường yêu anh a!"

Harry cười yếu ớt, nhấp một ngụm cà phê bắt đầu đánh giá xung quanh. Khi mắt của cậu dừng lại một bàn trong góc nhà hàng, thân mình lại không tự giác cứng ngắc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Download this Blogger Template From Coolbthemes.com